Kỷ niệm ấn tượng nhất với cô là hôm ngồi sau lưng cô trên con xe màu đen (tên gì tôi quên mất rồi). Hôm đấy là buổi tổng vệ sinh của tập thể giảng viên và sinh viên khoa Kinh tế dưới cơ sở 2 trường Đại học Sao Đỏ. Cô đã chở tôi về khi tôi đang đứng chờ xe bus, thật sự tiếng lành đồn xa hôm đấy mới cảm nhận được hết. Cô thật sự rất thân thiện với sinh viên và không hề tỏ thái độ lạnh lùng như nhiều thầy cô ở trường đại học. Dọc đường về, cô là người luôn chủ động hỏi han và trò chuyện. Tôi đã được nghe cô chia sẻ thật nhiều điều bổ ích, cô còn kể về những tấm gương sinh viên trong khoa mà cô nói là cô thật sự rất nể phục. Hôm đấy tôi đã ước gì con đường Nguyễn Thái Học được kéo dài hơn thực tế thì tốt biết bao. Cũng thật may mắn vì khi đến năm cuối đại học cô cũng chủ nhiệm lớp tôi và giảng dạy lớp tôi một học phần rất quan trọng với ngành nghề của tôi, đó là môn Lập báo cáo tài chính. Đó là điều may mắn mà hầu hết thành viên trong lớp đều cảm nhận được. Được học tập và làm việc với cô thật sự rất tuyệt vời! Những câu chuyện mà cô gửi gắm, những lời khuyên chân thành của cô sẽ luôn là những lời nhắc nhở, là động lực để cho chúng ta vững bước trên con đường xây dựng sự nghiệp. Cô đã trở thành người bạn của chúng ta chứ không chỉ là người thầy trên bục giảng nữa rồi. Em rất cảm ơn cô và chắc chắn trong tương lai vẫn sẽ hỏi ý kiến cô về những khó khăn trong công việc mà cô đã dặn dò!
Nói về cảm nhận sau ngày lễ tốt nghiệp thì tôi thật sự thấy vui vì đến ngày cuối cùng của đời sinh viên chúng ta vẫn được nghe thầy Phó Hiệu trưởng mắng. Hơn 4 năm học tập dưới mái trường này, chúng ta đã được nghe mắng bao nhiêu lần? Nhiều lắm, không đếm nổi nữa. Những câu mắng, những lời nhắc nhở của thầy cô hôm qua là những lời nói thật. Vì quan tâm đến chúng ta thật lòng thì chúng ta mới được mắng. Chính vì thế khi thầy mắng xong và nhắc tới công trình để đời của tập thể sinh viên DK4 thì cả hội trường rộng lớn “ồ” lên 1 tiếng ngạc nhiên. Những tràng pháo tay ròn rã vang lên, chúng ta đáng được tự hào vì những gì chúng ta đã làm phải không ạ?
Hôm nay chúng ta là những con người tự do, chẳng còn trường học nào muốn quản lý chúng ta nữa. Từ nay trở đi, ai muốn học gì thì tự mày mò mà học hoặc tự tìm thầy tìm bạn mà nghiên cứu. Sẽ không còn cảnh buổi sáng đến lớp muộn phải tìm lý do nữa. Sẽ chẳng ai thèm hỏi đến thẻ sinh viên nữa. Có những người chăm chỉ học tập để săn học bổng, và cũng có rất nhiều người mặc kệ thời gian trôi qua trong hoài phí. Trong 2 ngày gặp lại tôi đã hỏi rất nhiều người: "Điều tiếc nuối nhất của cậu/anh/mày... là gì?" Và hầu hết mọi người đều nói nếu như được làm lại sẽ cố gắng chăm chỉ hơn, sẽ học ngoại ngữ từ năm đầu và học chuyên ngành tốt hơn. Cậu bạn tốt nghiệp loại giỏi của tớ thì nói: “Nên vạch ra kế hoạch từ năm đầu, học ngoại ngữ nhiều hơn và đầu tư học các phần mềm”. Vì khi ra trường, tốt nghiệp loại giỏi đấy nhưng thấy mình như chẳng biết gì cả, cái gì cũng yếu một tý thì không thể cạnh tranh nổi với những sinh viên trường khác. Ngoại ngữ kém khiến chúng ta không có đủ sức cạnh tranh vào những công ty lớn. Chuyên môn kém khiến chúng ta không thể đáp ứng được công việc, áp lực công việc tự đào thải chúng ta chứ chưa cần đến sự không công bằng từ đồng nghiệp. Nhưng hầu hết tớ thấy các bạn của tớ rất giỏi, chưa lấy được bằng tốt nghiệp nhưng đã vươn mình ra xã hội. Đã kiếm cho mình được vị trí công việc rất tốt, cũng như tớ và 1 số bạn nữa vẫn đang xin việc và chưa đi làm thì cũng đang thực hiện kế hoạch của mình. Đó là điều đáng mừng vì chúng ta không ai thất nghiệp cả. Và cũng thật tuyệt vời vì tỷ lệ xin việc đúng chuyên môn của lớp mình rất cao. Đó là điều vui và hạnh phúc nhất của mỗi sinh viên mới ra trường như chúng ta.
Chúc mọi người luôn thành công trên con đường mình đã chọn nhé! Mãi nhớ những tháng năm thanh xuân của chúng ta. 5 năm nữa chắc chúng ta chưa thay đổi gì nhiều. Nhưng tớ hi vọng 10 năm nữa hay 15 năm nữa gặp lại chúng ta sẽ là những con người thành đạt!
Nhân ngày 20/11/2017, em xin gửi tới thầy cô – những người lái đò tận tụy lời chúc sức khỏe, niềm vui, hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp trồng người. Em cảm ơn thầy cô, cảm ơn mái trường Đại học Sao Đỏ nhiều lắm và đã dạy dỗ em để em được như ngày hôm nay. Em yêu thầy cô, yêu mái trường Đại học Sao Đỏ.
Sao Đỏ nơi gởi trọn tình yêu!
Tác giả bài viết: Cựu sinh viên Bùi Thị Nhung – lớp KT02-DK4.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn