"Có những người lái đò lặng lẽ,
Đón đưa từng lớp người qua sông”
Ngày 20/11 – chẳng cần nói thêm gì nhiều, bởi không ai không là không biết - một ngày lễ lớn có ý nghĩa với toàn xã hội, nhất là ở đất nước có truyền thống hiếu học như Việt Nam. Tuy vậy, với riêng bản thân em đang là sinh viên của trường Đại học Sao Đỏ, ngày Nhà giáo mang đến một phức cảm đặc biệt hơn cả.
Trong những tháng ngày ngô nghê của tuổi trẻ, hẳn cũng có những lúc chúng ta oán trách thầy cô khi có những sự việc diễn ra không như ý. Chỉ đến khi tham gia rèn luyện, phải đứng vào vị trí của giáo viên, ta mới nhận ra vô vàn khó khăn và áp lực của nghề, nhận ra những nỗi khổ tâm ngày trước của “người lái đò”, để rồi ta nhớ về họ với niềm biết ơn vô bờ khi thấu hiểu về khó khăn, áp lực và trách nhiệm mà thầy cô phải gánh vác.
Và hơn hết, có một người giáo viên mà nhất định sinh viênđại học không thể nào bỏ quên, đó là chính- mình-của-tương-lai.
Ngày Nhà giáo đối với chúng ta không chỉ mang ý nghĩa tri ân cho quá khứ, mà còn là lúc để nghĩ tới con đường mình đã lựa chọn. Ngày này của năm sau, có thể chúng ta không còn là người tặng hoa nữa mà đứng trên một vị trí khác.
Chúng ta là thế hệ sẽ tiếp bước trên con đường của thầy cô, là những chủ nhân tương lai của đất nước.Còn với hiện tại, xin được ví chúng mình như những mầm non nhỏ bé, còn cần phải tự bồi đắp bản thân nhiều hơn để đủ vững vàng cho chặng đường nhiều gian truân sau này.
Nhân ngày 20/11, xin được gửi lời tri ân chân thành nhất tới tất cả thầy cô giáo đang dậy mình nói riêng và trên khắp mọi miền tổ quốc nói chung – những người lái đò thầm lặng đã đồng hành cùng lớp lớp học trò trên một chặng quan trọng trong đường đời. Em kính chúc thầy cô mãi mạnh khỏe,thành công trong cuộc sống. Chúng em xin cảm ơn thầy cô vì tất cả!