Cảm xúc mùa hiến chương!

Thứ năm - 14/11/2024 10:13

Cuối thu, khi những cơn gió ràn rạt từ phía Đông Bắc mang theo những hạt mưa lắc rắc trong không gian màu chì khiến những cành cây ngọn cỏ khẽ nghiêng mình né tránh thì mùa đông đã về. Đông đến, kéo theo những cảm xúc bất chợt trong lòng người, để lại cái cảm giác bồi hồi, giá buốt đến thấu con tim. Sự chuyển mình giữa hai mùa thu - đông thật nhẹ nhàng mà cũng ngập ngừng như lưu luyến vấn vướng để rồi làm lòng ta thêm chứa đựng bao tâm sự. Trong cái tiết trời lạnh lẽo và giá buốt ấy, vậy mà lại có một ngày lễ vô cùng đặc biệt, một ngày mà đã khiến cho mùa đông - cái mùa mà tưởng chừng bị mọi người chán ghét bởi cái giá rét, khắc nghiệt trở thành một mùa chứa đựng biết bao tình cảm thiêng liêng và đẹp đẽ.

“Một mùa hiến chương nữa lại về”!
Có lẽ, trong cái lạnh chớm đông, bên cạnh sự tấp nập của dòng chảy cuộc sống thì những người học trò, dẫu có đang ở phương nào thì vẫn nhớ mãi và hướng về những Người lái đò. Và cái ngày đặc biệt ấy, ngày 20/11, ngày của bao kỷ niệm của từng lớp học trò.
“Cha mẹ cho con một hình hài,
Thầy cô cho em cả kiến thức”
Đây có lẽ là những câu từ mà em tâm đắc nhất, cũng là những câu từ khiến ta phải ghi nhớ để trưởng thành. Một cây lớn khởi đầu từ cái mầm nhỏ, cuộc đời mỗi con người không có thầy cô thì không thể trưởng thành. Ngày nhà giáo Việt Nam trong mỗi lứa học trò có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau song lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Bởi đây chính là ngày ta phải có trách nhiệm báo đáp công ơn cho những người mà có lẽ đã vì ta bỏ ra rất nhiều mồ hôi và công sức.

Trong hành trình sâu dài của cuộc đời luôn chứa đựng những biến cố mà cuộc sống đặt ra cho mỗi chúng ta, con thuyền kiến thức sẽ vượt qua trùng dương vạn dặm, hiên ngang trở về bờ nếu chúng ta có những người lái đò. Họ bước đến bên cạnh ta, trở thành một lửa thắp lên cho ta những ánh đèn tương lai và hy vọng. Đó chính là những người thầy, những người cô mà ta luôn trân trọng. Những con người không ngại vất vả, họ đem thời gian và công sức của mình để mang lại niềm vui, niềm hy vọng,… Họ biết nắm lấy cái “dòng chảy” của thời gian, đem cả cái “thanh xuân” để từng ngày theo dõi cái “lớn lên” của những đứa con không phải do chính họ sinh ra. Những con người ấy mang một sự nghiệp cao cả, họ chính là người mà ta vẫn luôn gọi với một lòng kính trọng và yêu thương “Người thầy!”.
Mỗi đứa trẻ khi bước vào cuộc sống lại mang cho mình những gánh nặng không tên. Gương mặt non nớt, đôi bờ vai nhỏ bé run run, cơ thể nhỏ nhắn như bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã trước cái khắc nghiệt của cuộc sống. Cái giá của sự trưởng thành như một cơn gió lốc cuồn cuộn cố dập tắt đi những ước mơ, những hi vọng mong manh của một sinh mạng nhỏ bé. Chợt! Trong khoảnh khắc bóng tối u ám, đôi cánh màu trắng xuất hiện, nó không chỉ bảo vệ ta trước sức mạnh của cơn gió mà còn che chắn cho ngọn lửa ước mơ không bị dập tắt trước sự “quậy phá không ngừng”. Không những vậy, mà đôi cánh vững trãi ấy còn vô tình che đi biểu cảm sợ hãi của ta trước bão táp . Hệt như khi bên cạnh thầy cô ta luôn thấy được an ủi, động viên trước những khó khăn thử thách cuộc sống.
Cuộc đời người học sinh chẳng khác gì âm điệu một khúc nhạc vội vang lên rồi lại vội tắt đi để lại dư âm trong lòng người nghe những nỗi niềm thầm kín. Đời học sinh là vậy, sống hết mình, được tận hưởng và cất lên niềm vui nhưng cũng phải được dừng lại đúng lúc để hòa cùng lời giảng của thầy cô để hiểu được những bài học tinh túy mà cuộc sống trưởng thành mà chúng ta rất cần. Thầy cô ơi! Những con người ngày đêm tận tụy, những con người mà mỗi sáng cất cao giọng giảng bài cho những lứa học trò, đêm về lại miệt mài với con giáo án mà chằng chịt những tâm huyết của cuộc đời. Ôi, có lẽ chính bởi cái sự đam mê và hết mình hết lòng của người thầy ấy đã dần uốn nắn ta trở thành một con người tốt đẹp. Họ, những người mở đường đưa đám trẻ thơ dại tìm được đúng hướng đúng lối mà chúng phải đi trong hành trình gian lao của mình.
Quá khứ, hiện tại và tương lai, khi dần trở thành một người con có ích cho xã hội thì có lẽ ta sẽ cảm nhận rõ rệt công lao mà những người thầy thầm lặng làm cho chúng ta lúc đó. Qua bao nhiêu năm, những trái tim- khối óc luôn miệt mài bên cạnh, mang đến cho biết bao thế hệ học sinh những chiếc thuyền kiến thức, trở thành tấm hành trang cho ta bước vào đời. Thầy cô tựa như những ngọn nến đốt cháy chính mình để soi sáng cho mỗi bước chân của học trò, tựa như con tằm nhả tơ chăm chỉ đến sợi cuối cùng, vì nuôi nấng một thế hệ khôn lớn thành người mà thầy cô đã phải bỏ ra biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt. Là người được hưởng trọn vẹn sự tận tâm ấy, từ tận đáy lòng, bản thân ta phải cố gắng không để thầy cô vì ta phải thất vọng. Song thật may mắn khi ta được học và được thầy cô dạy đỗ! Đôi lúc sự ương bướng và ngỗ nghịch có lẽ đã khiến thầy cô phải buồn lòng nhưng với tình yêu thương không thuyên giảm thầy cô đã nhẹ nhàng và tinh thế biến hóa sự  ướng bướng ấy trở thành sự kiên cường, sự ngỗ nghịch ấy trở thành sự khéo léo. Và từ đây, ta hiểu rằng ta không chỉ mang trọng trách của chính mình và còn mang theo cả ước mơ của những người thầy, đó chính là được thấy những “đứa con” của họ trưởng thành.
Thời gian thoi đưa, từ cấp bậc đầu tiên của cuộc đời đến tương lai khi trở thành những con người có ích cho xã hội thì mỗi chúng ta vẫn không bao giờ quên công ơn của thầy cô đã dành cho ta. Vì vậy, ngày 20/11 trở thành ngày mà ai cũng biết, ai cũng nhớ tới. Từ đây, nhân ngày nhà giáo Việt Nam, em muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất, sự biết ơn chân thành nhất đến những thầy cô đã và đang dạy dỗ em nên người. Em không biết phải làm sao để có thể đền đáp được công ơn mà thầy cô đã dành cho em, không biết phải trả sao cho hết nhưng em biết rằng chặng đường học tập trước mắt còn nhiều chông gai và thử thách buộc em phải cố gắng kiên trì hết mình. Song em có thể tự tin nói với thầy cô rằng em đã được thầy cô nuôi lớn trí tuệ giàu lòng nhân ái, sống văn minh, có được những phẩm chất quan trọng nhất của con người. Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến những người Thầy của em!

Bùi Vân Khánh - DK 13-KT

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây